Napoléon viết nhiều, mà nghe nói cũng không phải là cây bút kém. Ông
cho in một số sách, trong đó có các cuốn như Lịch sử đảo Corse ( quê
hương ông), Đối thoại về tình yêu (mà ông từng day dứt)… Riêng phần thư
tín của ông - chủ yếu là những bức thư gửi hai người đẹp Josephine de
Beauhamais (thành hôn năm 1796, bà này không có con với ông).....
Mỗi lúc mỗi xa em, bạn yêu quý, và càng lúc anh càng thấy mất dần sức lực để chịu đựng phải xa em.
Em
là đối tượng vĩnh cửu của tâm tưởng anh; trí tưởng tượng anh hao mòn đi
tìm những gì em làm. Nếu anh thấy em buồn, tim anh đau xé và nỗi đau
đớn tăng lên; nếu em vui, đùa nghịch với bạn bè em, anh sẽ trách em đã
quên ngay ba ngày đau đớn cách xa.
Như em thấy,
anh không dễ vừa lòng; nhưng bạn tốt của anh ơi, có nhiều chuyện khác
nữa, nếu anh sợ rằng sức khoẻ em yếu đi hay em có nhiều lý do để buồn mà
anh có thể đoán được; thì anh tiếc vận tốc mà người ta đã xa tim anh.
Anh cảm giác thực sự rằng tính tốt tự nhiên của em không còn hiện hữu
trong anh, rằng bảo đảm là không xảy ra chuyện gì bực bội cho em để anh
có thể bằng lòng.
Nếu ai hỏi anh rằng anh có ngủ
ngon không thì trước khi trả lời anh cần nhận thư để bảo đảm rằng em đã
được nghỉ ngơi tốt lành. Bệnh tình, cơn phẫn nộ đàn ông chỉ tác động lên
anh bởi ý nghĩ chúng xảy ra cho em, bạn hiền của anh.
Xin
thần hộ mệnh, thần đã luôn luôn bảo đảm cho anh trong những nguy tai to
lớn nhất, và anh tự nguyện thôi được che chở để Thần bao quanh em, bảo
bọc em . A! Ðừng nên vui, nhưng hơi buồn, và nhất là xin cho tâm hồn em
thoát khỏi sự đau buồn, như thân thể xinh đẹp bệnh hoạn của em; em biết
Ossian của chúng ta nói gì ở trên đó.
Hãy viết cho
anh, bạn dịu dàng của anh, và thật dài, và hãy nhận một ngàn lẻ một nụ
hôn tình yêu, nụ hôn êm ái nhất và thật nhất.
Nice, le 10 germinal
Anh
không sống ngày nào mà không yêu em; không đêm nào anh không siết em
trong cánh tay anh; không khi nào anh uống tách trà mà không nguyền rủa
vinh quang và tham vọng đã giữ anh xa linh hồn của cuộc sống anh. Giữa
những công việc, đứng đầu những đội quân, đi khắp các doanh trại,
Josphine yêu kiều của anh duy nhất trong tim anh, chiếm đóng trí óc anh,
thu hút suy tưởng anh. Nếu anh xa em bằng vận tốc của thác lũ sông
Rhône, là để gặp lại em nhanh chóng. Nếu giữa đêm anh thức dậy để làm
việc, là để bạn dịu dàng của anh đến sớm hơn vài ngày, và tuy vậy, trong
bức thư từ 23 đến 26 tháng Sáu, em đối xử với anh là "ông".
"Bà",
cho chính em đó ! A!, xấu xa, em có thể viết cho anh bức thư đó sao! Nó
lạnh làm sao! Rồi thì, từ ngày 23 đến 26, còn lại 4 ngày; em đã làm gì
mà em không viết thư cho chồng của em?... A! bạn của anh ơi, chữ "ông"
và bốn ngày này làm cho anh hối tiếc sự lạnh lùng cổ xưa của anh. Tai
họa sẽ xảy ra cho ai đã gây ra chuyện đó! Sự trừng phạt và khổ hình có
thể chứng tỏ rằng niềm tin và hiển nhiên (nó phục vụ cho bạn em) sẽ
chứng tỏ cho anh biết không! Hỏa ngục không có sự hiển nhiên! Cũng không
có những cơn thịnh nộ, rắn!
Ông! Ông! A! Cái gì
sẽ xảy ra trong 15 ngày sắp tới?... Tâm hồn anh buồn thảm; tim anh nô
lệ, và trí tưởng tượng của anh làm anh sợ... Em yêu anh ít hơn; em sẽ
được an ủi. Một ngày kia, em sẽ không còn yêu anh nữa; hãy nói cho anh;
ít nhất anh cũng xứng đáng với tai họa... Vĩnh biệt, người đàn bà, sóng
gió, hạnh phúc, hy vọng và tâm hồn của đời sống anh, mà anh yêu, mà anh
sợ, đã gợi cho anh những cảm xúc êm ái, đã gọi anh ra với Thiên nhiên,
và những động tác mãnh liệt, vũ bão (của núi lửa) như sấm. Anh không đòi
hỏi ở em tình yêu bất diệt, cũng không đòi sự trung thành, nhưng chỉ
... sự thật, lòng thẳng thắn không bờ. Ngày mà em nói "em yêu anh kém
trước" sẽ là ngày cuối cùng của đời anh. Nếu tim anh đủ sự đê hèn để yêu
mà không cần trả lại, anh sẽ xay nhuyễn nó bằng răng.
Joséphine,
Joséphine ! Em có còn nhớ thỉnh thoảng anh nói với em: Thiên nhiên tạo
cho anh tâm hồn mạnh và cương quyết. Nó tạo cho em những ren và màng
mỏng. Có phải em đã hết yêu anh? Xin lỗi em, linh hồn của sự sống anh,
tâm hồn anh trải ra trên những sự phối hợp rộng lớn. Tim anh, hoàn toàn
chiếm ngự bởi em, có những lo âu làm anh đau khổ... Anh buồn phiền vì
không gọi được tên em. Anh chờ những gì em viết. Chào em! À! nếu em yêu
anh ít đi, em sẽ không bao giờ yêu anh nữa cả. Vậy thì anh sẽ tha hồ mà
than vãn.
Tái bút: Chiến tranh, năm nay, không còn
nhận ra được. Anh bảo cho thịt, bánh mì, da lông thú; kỵ binh của anh
sắp tiến hành. Những quân sĩ của anh đánh dấu nơi anh sự tin tưởng không
diễn tả được; chỉ có mình em là làm buồn anh; chỉ có em, sự khoái cảm
và ray rứt của đời anh. Một nụ hôn cho các con em mà em không nói! Tất
nhiên chuyện đó sẽ làm dài thư của em hết một nửa. Những người khách
viếng, lúc 10 giờ sáng, sẽ không thích gặp em đâu. Ðàn bà!!!
Albenga, le 18 germinal
Anh
nhận thư em nói là em ngưng chuyện đi về nông thôn; và sau đó em lấy
giọng ghen tương anh, người mà, đến đây với công việc và mệt mỏi chồng
chất . A! ban hiền của anh!...Quả thiệt là anh sai trái. Mùa Xuân, nông
thôn rất đẹp; và rồi thì, người tình 19 tuổi có ở đó dĩ nhiên. Phương
tiện để làm mất đi một khoảng thời gian thêm nữa để viết cho người mà,
xa em 300 dặm, chỉ sống, chỉ vui hưởng; chỉ hiện hữu cho kỷ niện của em,
đọc thư em như người ta ngấu nghiến món ăn ưa thích sau 6 giờ đi
săn.Anh không bằng lòng. Thư của em vừa qua lạnh như tình bạn. Anh không
tìm thấy chất lửa đốt cháy ánh mắt của em mà anh tưởng là có lần nào đó
anh trông thấy. Nhưng thật là những điều kỳ cục! Anh thấy rằng những
thư trước của em đè rất nặng tâm hồn anh; sự nổi dậy của chúng đã tấn
công sự ngơi nghỉ của anh, và đã chế ngự giác quan anh.Anh muốn những lá
thư lạnh hơn; nhưng chúng cho anh sự đông lạch của cái chết. Nỗi sợ hãi
không được Josphine yêu, ý nhĩ khi thấy nàng bất định, thấy nàng...
Nhưng anh tự rèn luyện những cực hình của anh. Có quá nhiều sự thật rồi!
Cần gì phải chế tạo thêm nữa!!! Em chỉ có thể gây cho anh một tình yêu
không bờ, không chia xẻ ; và với tâm hồn em, ý tưởng em, lý luận của em,
người ta không thể trả lại bằng sự ruồng bỏ và sự hiến dâng, hoặc đổi
trả lại bằng cái tang thương của sự chết.
Anh có
nhận thư của bà Châteaurenaud. Anh có viết cho tổng trưởng để (không đọc
được). Mai nay anh sẽ viết cho người đầu tiên ? mà em thường khen .
Tình bạn thật sự cho bà Tallien và bà Barras.
Em không nói cho anh nghe về cái dạ dày xấu xa của em; anh ghét nó. Chào em , hẹn ngày mai; tình yêu êm dịu của anh. Một kỷ niệm của người đàn bà duy nhất của anh, và một chiến thắng của định mệnh: đó là những lời chúc tụng tụng của anh. Một kỷ niệm duy nhất, toàn vẹn, trang nghiêm của người nhớ về em mọi lúc.
Em không nói cho anh nghe về cái dạ dày xấu xa của em; anh ghét nó. Chào em , hẹn ngày mai; tình yêu êm dịu của anh. Một kỷ niệm của người đàn bà duy nhất của anh, và một chiến thắng của định mệnh: đó là những lời chúc tụng tụng của anh. Một kỷ niệm duy nhất, toàn vẹn, trang nghiêm của người nhớ về em mọi lúc.
Anh của anh ở đây; anh ấy vui nghe tin
đám cưới của anh; anh ấy nóng lòng muốn biết em. Anh tìm cách đưa anh ấy
về Paris. Vợ anh ấy sinh rồi; chị ấy sinh con gái . Họ gởi cho em hộp
kẹo Gênes làm quà. Em sẽ nhận cam, nước hoa và nước hoa cam mà anh gởi.
Junot và Murat tỏ lòng kính trọng em. Một nụ hôn thấp hơn, thấp hơn ngực.
Junot và Murat tỏ lòng kính trọng em. Một nụ hôn thấp hơn, thấp hơn ngực.
Milan, le 29 floréal, 2 heures ap. midy
Không
biết tại sao sáng nay anh hài lòng hơn. Anh có linh cảm rằng em đã đi
đến đây, ý nghĩ này làm anh tràn trề vui sướng. Lẽ đương nhiên em sẽ
băng qua Piémont, con đường tốt hơn và ngắn hơn nhiều. Ðến Milan em sẽ
bằng lòng vì xứ này rất đẹp. Về phần anh, việc này làm anh điên lên được
vì hạnh phúc. Anh khát khao đến chết đi được muốn thấy em mang con của
em như thế nào . Chuyện này chắc sẽ làm cho em có vẻ uy nghi một ít và
đáng kính, còn anh chắc anh có vẻ tức cười; nhất là đừng bệnh. Không, em
mến , em sẽ đến đây, em sẽ khoẻ mạnh, em sẽ cho một đứa bé con xinh đẹp
như mẹ nó, sẽ yêu em như cha của nó và khi em già thật già, khi em được
100 tuổi, nó sẽ là nguồn an ủi và niềm hạnh phúc của em., nhưng từ nay
đến đó hãy giữ sao cho em thương nó hơn anh, anh đã bắt đầu ghen tương
rồi đó. Adio mio dolce amor , Chào em yêu mến của anh, đến đây nhanh lên
để chờ nhạc hay và thăm xứ Ý xinh đẹp. Chỉ thiếu cái nhìn của em, theo
anh, em sẽ làm đẹp nó ít nhất em biết là khi Joséphine của anh ở đâu đó
thì anh chỉ thấy có em.
Milan, le 23 prairial
Joséphine,
người ta sẽ trao thư này cho em ở đâu? Nếu ở Paris, thì bất hạnh là
chắn chắn, em không còn yêu anh nữa! Anh sẽ chỉ chết mà thôi... Có thể
như vậy sao em?... Tất cả những con rắn của của những cơn thịnh nộ ở
trong ngục anh và anh chỉ tồn tại chỉ có một nửa...
Ô!
Em! nước mắt anh chảy. Không còn sự yên nghỉ, không còn hy vọng. Anh
tôn trọng ý muốn và luật bất biến của số mệnh. Nó đè nặng bằng vinh
quang để làm anh cảm thấy nỗi bất hạnh càng thêm đắng. Anh sẽ quen tất
cả trong tình trạng mới mẻ này: nhưng anh không thể quen không quí mến
em nữa; không phải vậy! Không thể được!
Joséphine
của anh đang trên đường đi: ít nhất nàng cũng yêu ta một tí; biết bao là
tình yêu hứa hẹn không thể nở ra trong hai tháng.Anh ghét Paris, đàn bà
và tình yêu... Trạng thái đó dễ sợ... và hạnh kiểm của em... nhưng có
phải anh phải buộc tội em không? Không. Hạnh kiểm của em là do số mệnh.
Dễ thương như thế, đẹp như thế, dịu dàng như thế, có phải em là dụng cụ
của nỗi thất vọng của anh?
Người đưa em thư này là
công tước Serbelloni, lãnh chúa lớn nhất của nước này, đại diện đến
Paris để tỏ lòng kính trọng với chính quyền. Tạm biệt, Joséphine của
anh, sự suy nghĩ của em làm anh hạnh phúc; tất cả đã thay đổi. Hôm các
con dễ thương của em. Chúng viết cho anh những bức thư thú vị. Từ khi
anh không được yêu em nữa, anh thương chúng nhiều hơn. Mặc dù phần số và
danh dự, anh sẽ yêu suốt đời anh. Anh đã đọc lại tất cả những thư của
em, ngay cả thư em viết bằng máu của em. Thư em đã làm cho anh cảm kích
biết bao!
Cùng ngày
Joséphine,
em đã phải ra đi, ngày 5, từ Paris; em đã phải đi, ngày 11, em đã không
đi, ngày 12... Hồn anh mở rộng đón niềm vui; nó đầy ắp đau khổ. Mọi thư
đến mà không mang đến cho anh thư em...
Khi em
viết cho anh, quá ít chữ, lối hành văn không bao giờ có tình cảm sâu
đậm. Em yêu anh bằng một ý thích nhẹ thất thường. Em đã biết ngay là sẽ
buồn cười biết bao khi nó (caprice) bảo tim em dừng chân lại. Hình như
em đã chọn lựa và em biết ai thay thế anh. Anh chúc em hạnh phúc. Nếu sự
không chung thủy có thể có, anh không nói đến sự phản trắc... Em chưa
bao giờ yêu...
Anh vôi vàng làm vài con toán; nếu
anh tính cho em: ngày 13, ở Milan, và em hãy còn ở Paris. Anh rút vào
tâm hồn anh; anh dập tắt một tình cảm không phẩm cách của anh; và nếu
vinh quang không đủ cho hạnh phúc của anh, nó sẽ cung cấp yếu tố của sự
chết, của sự bất tử ...
Về phần em, xin em đừng
ghê tởm ký ức anh. Nỗi bất hạnh của anh là đã biết ít về em, bất hạnh
của em là đã đánh giá anh như những người đàn ông vây quanh em.Tim anh
không bao giờ cảm thấy có cái gì tầm thường... nó bảo vệ cho tình yêu;
em đã gây cho nó một đam mê không bờ, một say sưa làm hủy hoại nó. Tư
tưởng em đã ở trong linh hồn anh hoàn toàn trước tư tưởng của Thiên
nhiên; sự bay bướm của em đối với anh là một luật thiêng liêng; được gặp
em là một hạnh phúc tối cao; em đẹp, yêu kiều; tâm hồn êm ái và tuyệt
vời vẽ trên nét mặt của em. Anh yêu tha thiết tất cả những gì của em;
ngây thơ hơn, trẻ hơn, anh sẽ yêu em ít hơn. Anh vừa lòng tất cả, cho
tới kỷ niệm của những lỗi lầm của em và cái màn sầu não trước đám cưới
chúng ta mười lăm ngày; đức hạnh là những gì em làm; danh dự là những gì
làm vừa lòng em; vinh quang chỉ quyến rũ anh vì nó làm em dễ chịu và
làm thỏa mãn tự ái của em. Chân dung em lúc nào cũng ở trên tim anh;
không một tư tưởng nào không thấy nó và phủ nó bằng những nụ hôn.
Còn
em, em đã để chân dung anh sáu tháng không buồn lấy ra; không có gì mà
anh không nhận thấy. Nếu anh cứ tiếp tục, anh sẽ yêu em một mình, và
trong mọi vai trò, đó là cách duy nhất mà anh có thể nhận được.
Joséphine, xin hãy tạo hạnh phúc cho người đàn ông bớt lạ lùng đi. Em đã
cho anh nỗi bất hạnh, anh báo cho em biết điều này. Anh cảm giác điều
đó vì khi tâm hồn anh dấn thân vào, thì trong khi đó tâm hồn em chiến
thắng mỗi ngày một vương quốc không bờ bến và chế ngự tất cả mọi cảm
giác của anh. Tàn ác!!!
Tại sao em làm cho anh hy
vọng một tình cảm mà em không cảm nhận!!! Nhưng lời trách móc của anh
không xứng đáng với anh. Anh không bao giờ tin ở hạnh phúc. Mỗi ngày,
cái chết chập chờn quanh anh... Cuộc sống có xứng đáng để gây ra nhiều
tiếng động như thế chăng!!!
Tạm biệt, Joséphine,
hãy ở lại Paris, đừng viết cho anh nữa, và ít nhất cũng phải tôn trọng
nơi yên nghỉ của anh. Ngàn con dao găm xé nát tim anh; đừng ấn sâu thêm
nữa. Tạm biệt, hạnh phúc của anh, cuộc đời của anh, tất cả những gì đáng
kể còn lại cho anh trên trái đất.
Pistoia, le 8 messidor
Từ
một tháng nay, anh chỉ được nhận từ bạn tốt của anh 2 tấm giấy có 3
hàng mỗi tấm. Nàng có công việc chăng? Vậy thì việc viết cho người bạn
tốt của nàng không phải là nhu cầu của nàng? Từ đó, việc nghĩ về việc
đó... Sống không nghĩ đến Joséphine, theo bạn của em, sẽ là chết, không
tồn tại. Hình ảnh em làm đẹp ý tưởng của anh và làm vui cảnh thiên tai
và đen đùi của sự u buồn và đau đớn...
Có thể sẽ
có một ngày anh sẽ gặp em; bởi vì anh không nghĩ rằng em vẫn còn ở
Paris. Vậy thì, ngày đó, anh sẽ đưa cho em thấy những túi anh đầy thư mà
anh không gởi cho em vì anh thấy chúng quá ngu ngốc - thì, chỉ là một
từ ngữ. Chúa ơi! Xin hãy nói cho anh, em giỏi làm người khác thương yêu
mà không cần yêu thương; Em có biết làm thế nào để chữa lành bệnh
tình??? Anh sẽ trả giá rất đắt cho phương thuốc cứu chữa này. Em phải ra
đi ngày 5 tháng 9 ; anh ngu ngốc thật, anh đợi em hôm 13. Như thể người
đàn bà xinh đẹp có thể bỏ thói quen của nàng, các bạn nàng, bà Tallien
của nàng, và bữa cơm tối nơi nhà Baras, và giới thiệu một màn kịch mới,
và Fortun, vâng, Fortuné!
Em yêu mọi thứ hơn chồng
em; em chỉ cho hắn một chút quý mến, và một phần của lòng nhân từ mà
tim em có nhiều. Mỗi ngày tổng kết những lỗi lầm, những tội lỗi của em
để không thương em nữa, anh đã phí công vô ích. Quái chưa! anh lại càng
yêu em hơn nữa. Cuối cùng, mẹ thân yêu không ai có thể so sánh được, anh
sắp nói cho em điều bí mật này: hãy chế nhạo anh đi, hãy ở lại Paris,
hãy có những tình nhân, mọi người hãy biết điều đó đi, đừng bao giờ viết
thư, vậy thì anh yêu em mười lần hơn.
Nếu như đó
không phải là sự điên rồ, sự nóng sốt, sự mê sảng! Và anh không khỏi
bệnh nhờ những thứ này (ô! nếu chính vì thế thì anh laị khỏi bệnh nhờ
nó; nhưng đừng sắp nói với anh là em bệnh, và đừng thuyết phục anh bằng
cách tự bào chữa. Chúa ơi! Em đã được tha tội; anh yêu em điên cuồng, vì
không bao giờ trái tim đáng thương của anh ngừng cho tình yêu của nó!
Nếu em không yêu anh, định mệnh của anh sẽ lạ lùng. Em không viết cho
anh, em bệnh, em không đến. Ban chấp chính không muốn, sau cơn bệnh của
em, và rồi thì đứa bé này động đây quá mạnh làm cho em đau? nhưng em đã
đến Lyon, ngày 10 em sẽ tới Turin. Ngày 12, ở Milan nơi em sẽ đợi anh.
Em sẽ ở Ý, và anh sẽ vẫn còn xa em. Tạm biệt em yêu thương, một nụ hôn
trên miệng em; nụ hôn khác trên tim em, và một nụ hôn khác trên chỗ
....thân yêu của em.
Chúng anh đã giảng hòa với
Rome, họ đưa ta tiền. Chúng anh sẽ tới Livourne ngày mai, và, sớm nhất
mà anh có thể có được, trong vòng tay em, dưới chân em, trên ngực em.
Vérone,
premier jour complémentaireAnh viết cho em, bạn tốt của anh, rất thường
xuyên, còn em thì ít. Em là người độc ác, xấu, rất xấu, cũng như sự nhẹ
dạ của em. đó là sự phản trắc, bội nghĩa với người chồng đáng thương,
một người tình âu yếm! Nó có phải mất quyền lợi của nó vì nó ở xa, chồng
chất công việc, mệt mỏi và khổ nhọc chăng? Không có tình yêu của
Joséphine của nó, không có sự bảo đảm tình yêu nó, cái gì còn lại cho nó
trên trái đất này? Nó làm gì ở đó?
Hôm qua chúng
anh có một công việc đẫm máu; kẻ thù mất nhiều người và đã bị đánh bại
hoàn toàn. Chúng anh đã lấy của họ ngoại ô Mantoue.
Tạm biệt, Joséphine đáng mến; một trong những đêm này, cửa sẽ mở mạnh: như một người ghen tương, anh đây, trong vòng tay em.
Ngàn chiếc hôn tình si.
Vérone, le 1er frimaire, an V
Anh
sắp đi ngủ, Joséphine nhỏ bé của anh, tim anh đầy hình ảnh tuyệt vời
của em, và đau buồn khi còn xa em quá lâu; nhưng anh hy vọng rằng, trong
vài ngày nữa, anh sẽ sung sướng hơn và anh sẽ có thể cho em những bằng
chứng của tình yêu nóng bỏng của anh như ý anh muốn mà em đã gợi cho
anh. Em không còn viết cho anh nữa; em không nghĩ đến bạn tốt của em
nữa, người đàn bà độc ác: Em có biết chăng không có em, không có quả tim
của em, không có tình yêu của em, thì chồng em không có niềm hạnh phúc
cũng không có sức sống. Chúa ơi! Anh sẽ hạnh phúc biết chừng nào nếu anh
được dự cuộc trang điểm dễ thương, vai nhỏ, một cái vú trắng, đàn hồi,
rắn chắc; trên cái đó, một gương mặt nhỏ (?) xinh quá . Em biết rõ là
anh không quên những cuộc viếng thăm dễ yêu; em biết rõ, mảnh rừng đen
yêu kiều. Anh tặng nó ngàn nụ hôn và chờ đợi một cách nôn nóng lúc đến
nơi đó. Tất cả là của em, đời sống, hạnh phúc, khoái cảm, chúng chỉ là
những cái em đã làm ra.
Sống bên Joséphine là sống trong diện Élysée. Hôn trên miệng, trên mắt, trên vai, trên ngực, mọi nơi, khắp mọi nơi!
Nguồn: Internet
No comments:
Post a Comment